Anh và chị là tri kỷ, trưởng thành bên nhau rồi yêu nhau và lấy nhau. Vì bằng tuổi nên lúc nào anh cũng trẻ con hơn, suy nghĩ thiếu chín chắn hơn chị. Anh thích thế vì ở bên chị anh thấy an toàn lắm, chẳng phải lo toan điều chi. Một tay chị thu vén chuyện nhà cửa, anh chỉ việc đi làm, về đến nhà đã có cơm ngon canh ngọt chờ sẵn. Chưa bao giờ chị để anh mó tay vào việc nhà, cũng chưa bao giờ anh phải nghe lời than vãn nào từ chị. Thế nên anh 35 tuổi, làm chồng làm bố rồi mà vẫn trẻ trung, phong độ và tung tẩy như cái thời thanh niên.
Cách đây 4 tháng, chị báo tin có thai với anh. Đứa trẻ thứ 3 này là ngoài dự tính của hai người nhưng anh vẫn vui. Có điều, lần mang thai này sức khỏe chị không được tốt, đau ốm liên miên, có lẽ vì chị không còn trẻ nữa. Chị hỏi anh có thể cáng đáng kinh tế gia đình được không vì chị muốn nghỉ ở nhà để dưỡng thai được ổn định. Anh đồng ý không chút nề hà. Nhưng khi ấy anh chưa mường tượng được gánh nặng kinh tế dồn lên một mình anh sẽ nặng nề thế nào.
Mới tháng đầu chị nghỉ việc, anh đã lao đao với những khoản thu chi đội lên. Anh sinh cáu kỉnh, gắt gỏng khi tiền cứ chưa chạm đến tay đã hết. Anh nhận thêm việc nhưng khối lượng khổng lồ khiến anh muốn phát điên. Mỗi lần về nhà, nhìn chị nằm trên giường thiêm thiếp ngủ quên cả tắt TV, anh thấy chị thật phiền phức. Thế là anh lạnh nhạt dần, luôn lấy cớ bận việc để khỏi phải ở nhà chăm sóc chị. Ngày nghỉ anh rủ bạn bè đi nhậu, mặc kệ chị có nhờ vả điều gì.
Chị biết hết nhưng chị nhắm mắt cho qua. Chị hiểu ông chồng của chị còn trẻ con và thiếu chín chắn lắm.
Nhưng chị không ngờ anh lại ngày càng vô tâm đến thế. Ban đầu anh chỉ thiếu quan tâm, thiếu thăm hỏi một chút thôi vậy mà càng ngày anh càng coi như chị vô hình.
Hôm đó, chị đi khám, bác sỹ cho vài loại thuốc bổ để an thai. Đến lúc thanh toán, chị phát hiện ra mình thiếu 100 ngàn. Chẳng biết làm thế nào, chị đành gọi điện cho anh mang tiền đến. Vậy mà chờ mãi, gần 3 tiếng sau anh mới có mặt dù nơi chị khám chỉ cách chỗ anh làm chưa đầy 6 cây số. Vừa đến anh đã quát tháo, mắng mỏ chị không ngừng. Anh vứt tờ 100 ngàn lên quầy thu ngân rồi lôi xềnh xệch chị ra ngoài. Chị kêu xóc bụng anh cũng không buông tay. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía anh và chị. Chị nén không khóc, cam chịu ngồi đằng sau xe anh, nghe anh tiếp tục sỉ vả, chửi bới.
Tối đó anh chị cãi nhau to, bỏ cả cơm tối. Anh giận quá, khoác áo lên vai rồi dắt xe đi thẳng. Chị ngồi bệt xuống sàn, đến lúc này mới cho phép bản thân bật khóc.
Anh ra quán bia, uống hết cốc này đến cốc khác. Anh thầm trách chị vì sao không chịu hiểu cho cái khó của anh, cứ luôn đòi hỏi hết thứ này đến thứ khác thật phiền phức. Điện thoại anh rung liên hồi, là chị gọi, anh mặc kệ. Anh dự định sẽ đi hết đêm nay cho chị biết sợ. Số cuộc gọi nhỡ tăng dần lên, anh vẫn kiên quyết không nhấc máy.
Thế rồi chị không gọi nữa. Anh nghĩ chị đã nản nên lại thấy hơi chạnh lòng. Nhìn đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, anh thở dài, gọi tính tiền rồi lái xe về. Cổng nhà anh mở toang, nhiều người còn đang đứng lố nhố trong sân. Xe cứu thương vừa đến, còi hụ inh ỏi. Anh lạnh toát sống lưng, vứt xe một bên rồi chạy vào. Chị đã ngất lịm từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch, chiếc váy chị mặc nhuốm một màu đỏ thẫm. Anh run rẩy nắm lấy tay chị, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một cái tát khiến anh nổ đom đóm mắt. Bố anh đứng đó nhìn anh đầy phẫn nộ. “Mày làm cái gì mà giờ này mới về? Vợ mày nguy kịch mày có biết không?”.
Anh gục xuống trước cánh cửa phòng cấp cứu. Đã gần 2 tiếng trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì bên trong đó cả. Bố anh kể, ông bà đang ngủ thì nhận được cuộc gọi của chị, nghe giọng yếu lắm, không còn hơi nữa, chỉ còn nghe được có 4 chữ “Bố mẹ cứu con!”. Hai người chạy sang, may mà có chùm chìa khóa dự phòng nên mở được cổng, vào thì chị đã ngất từ lúc nào.
“Tao chưa từng thấy loại chồng nào khốn nạn như mày!” – Bố anh liên tục trách móc anh, khuôn mặt ông hằn lên vẻ giận dữ và cả lo lắng nữa. Chưa bao giờ anh thấy bố anh mất bình tĩnh đến như vậy.
Tờ mờ sáng, ca mổ mới kết thúc. Anh lao vội đến vị bác sỹ đầu tiên bước ra, liên tục hỏi “Vợ tôi sao rồi bác sỹ? Cô ấy sao rồi bác sỹ?”. Vị bác sỹ đẩy gọng kính lên, cất giọng ôn tồn: “Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng đứa bé thì không giữ được.”
Anh bật khóc như một đứa trẻ. Sự vô tâm của anh đã cướp đi sinh mạng đứa con còn chưa kịp chào đời. Ngày mai khi chị tỉnh lại anh biết nói với chị sao đây? Tất cả là tại anh! Anh hối hận quá rồi…
Home
»
góc chia sẻ
»
Sự hối hận muộn màng
0 nhận xét :
Đăng nhận xét